Phan_13
Động tác của hắn thực chính xác, người này cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng có phong cách riêng độc đáo của hắn, trật tự rõ ràng, thận trọng. Thím Trần nhìn hắn, bỗng nhiên minh bạch, vì sao mỗi lần Kiều Ngữ Thần nói đến người đàn ông này, trong mắt tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Không thể không nói, người này, rất có lực hấp dẫn. Trong ngày thường, hắn khoác lên người bộ âu phục cắt may tinh xảo, ngữ điệu nói chuyện không nhanh không chậm, ngay cả tươi cười đều là không xa không gần, cảm giác mười phần đúng mực, nghiễm nhiên là một hình tượng của một nhà doanh nghiệp có tầm cỡ, làm cho người ta cảm giác không thể vươn tay tới. Mà khi hắn xoay người một cái, lại có thể dùng một loại diện mạo xuất hiện ở trước mặt người khác, bình thản cẩn thận, làm người ta say mê.
“Đường thiếu gia.” Thím Trần xoay người, đối diện cùng tầm mắt của hắn, đẩy ra đề tài: “Cậu thông minh như vậy, lại còn có việc cần nhờ vả tôi?”
**** **** ****
Bị người ta vạch trần mục đích, Đường Học Khiêm không phủ nhận, gật gật đầu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, con có việc nhờ vả thím.”
Quản gia tiền nhiệm của Kiều gia nghiền ngẫm cười rộ lên, “Là về Ngữ Thần tiểu thư?”
Tầm mắt của bà quá mức dò xét, Đường Học Khiêm không dám đối diện, hơi lảng tránh. “Vâng.” Thật sự hắn là vì Kiều Ngữ Thần mà đến.
“Nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu cái gì?” Thím Trần ngồi ở bên vệ đường, tươi cười xa xăm: “Nhìn cậu vừa rồi nể mặt nhiệt tình giúp tôi làm việc đồng áng, tôi sẽ tận lực giúp cậu.”
Mặt Đường Học Khiêm bỗng nhiên đỏ, lập tức làm cho thím Trần trở nên ngạc nhiên: Một thằng bé da mặt dày như thế cũng sẽ đỏ mặt? Kỳ tích thế giới a….
Đường Học Khiêm ho khan một tiếng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lên hỏi: “Con muốn biết, Ngữ Thần cô ấy…. Rốt cuộc yêu thích con ở điểm nào nhất?”
Mất mặt, mắc cỡ chết người…
Vừa hỏi ra lời, Đường Học Khiêm còn có loại xúc động muốn tìm khối tàu hủ đâm đầu vào chết cho xong, đời này hắn sẽ không hỏi qua loại vấn đề này một lần nào nữa…..
Nhưng thím Trần chỉ cười không nói.
Đường Học Khiêm bị bà cười đến sợ hãi, lại không dám phát tác, chỉ có thể ngoan ngoãn bị bà cười. Hắn hiện tại hoàn toàn bị người nắm bắt, phàm là người cùng Kiều Ngữ Thần có quan hệ chặt chẽ , hắn một mực cũng không thể đắc tội, lão bà của hắn sẽ chạy trốn a…
May mà, Trần quản gia không thử thách hắn nhiều, thản nhiên mở miệng, thanh âm của xa xăm vang lên.
“Đường thiếu gia, cậu có biết mẹ của Ngữ Thần là người như thế nào không?”
Đường Học Khiêm sửng sốt, ngẩn ngơ một lúc, sau đó hổ thẹn cúi đầu: “Con... không hiểu rõ lắm.” Hắn chưa bao giờ cố tình tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của nàng trước kia, vì thế nàng cũng không nhiều lời về chuyện của mình.
Thím Trần nở nụ cười, đem tất cả nói cho hắn biết.
“Phía sau của Kiều gia có một khoảng đất rất rộng lớn trống trải, đó là do mẹ của Ngữ Thần mua lại, mẹ của con bé trời sanh tính đạm bạc, không thích trường hợp xã giao, thích nhất là ở trên mảnh đất của chính mình trồng đủ loại rau dưa dưa và trái cây, sống một cuộc sống bình yên thanh nhàn. Trước kia, mỗi ngày chuyện mà Ngữ Thần hay làm nhất chính là đi theo mẹ của con bé tưới nước làm cỏ, đối với Ngữ Thần mà nói, đó là kỉ niệm vô cùng trân quý khi nhớ đến, đó là cuộc sống thực sự của con bé, là sức mạnh để con bé duy trì. Phần lớn thời gian mẹ con bé thường hay ốm đau, nằm liệt giường, Ngữ Thần chỉ có thể ở bên cạnh bồi mẹ, cái gì cũng không thể làm….”
“…Từ sau khi bà bệnh nặng, mảnh đất kia liền xao lãng đi, tuy rằng Ngữ Thần có ý định dùng đủ mọi phương pháp, nhưng không có ai có thể làm cho mảnh đất đó sống lại như trước. Sau đó phu nhân chết vì bị bệnh, Ngữ Thần không bao giờ bước đến nơi đó một lần nào nữa….”
“Nhưng sau đó, có một người xuất hiện làm cho mảnh đất khô cằn kia lại một lần nữa lại bừng bừng sức sống giống như trước...”
“......”
Thím Trần nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thanh âm du dương: “Đúng, người đó chính là cậu.”
**** **** ****
Khi còn nhỏ, Kiều Ngữ Thần mười bảy tuổi thì ở Kiều gia cử hành một buổi tiệc rượu long trọng, Đường Học Khiêm đi theo cha của hắn đến, cũng tham dự buổi tiệc rượu xã giao này.
Trải qua từ nhỏ đến lớn nhiều năm lắng đọng lại như vậy, Đường Học Khiêm dưới những tình huống như thế này đã chán nản mỏi mệt nên lẳng lặng chuồn đi, bản thân đã muốn luyện đến một trình độ đẳng cấp cao rồi, thừa dịp người khác không chú ý, thân là khách nhân Đường Học Khiêm mộ lắc mình một cái đi ra đại sảnh, ở trong vườn hoa Kiều gia hít thở làn khí mát mẻ.
Phía sau hoa viên là một mảnh đất rộng lớn hoang vắng, Đường Học Khiêm trong lúc vô tình liếc mắt một cái, thầm đánh giá: Một mảnh hoang vu. Nếu Đường Học Khiêm giống như những người bình thường khác, nhìn một cái rồi đi, như vậy có lẽ, hắn vĩnh viễn sẽ không cùng Kiều Ngữ Thần xuất hiện bên cạnh nhau. Đáng tiếc, vị thiếu gia Đường Học Khiêm này của chúng ta, tuyệt đối không thể dùng từ ‘bình thường’ để hình dung….
Đường Học Khiêm đối với những nghi thức xã giao của những buổi tiệc rượu, những lời sáo rỗng cảm tạ với không cảm tạ, thật vất vả chạy ra ngoài rồi, làm sao cũng đã quyết định trước khi kết thúc buổi tiệc kia nhất định sẽ không xuất hiện, kết quả là, Đường Học Khiêm đi dạo ở trong vườn hoa một mình có điểm nhàm chán. Người đang nhàm chán thì đương nhiên thường hay xuất hiện những tư tưởng kì diệu, phương thức tư duy của Đường Học Khiêm có điểm khác người, chuyện hắn cảm thấy hứng thú thường thường người thường rất khó lý giải. Mà trước mắt, hắn thực nhàm chán, trước mắt lại vừa vặn có một mảnh vườn hoang như vậy, Đường Học Khiêm thấy có một gian nhà nhỏ, bên trong đầy các loại chất hóa học, thuốc dành cho nông nghiệp và đủ các loại giống cây trồng bên trong. Đường Học Khiêm lập tức hiểu ngay: Khu đất này xuất hiện vấn đề.
Nói người của Đường gia tính cách khác người, Đường phu nhân Tiêu Tố Tố điển hình là số mệnh tiểu thư, cả đời sẽ không quá tinh thong chuyện gì, nhưng chính là một người phụ nữ hoàn toàn không biết gì như vậy, thế nhưng lại sinh ra một đứa con trai vạn năng…
Đường Học Khiêm, từ nhỏ dựa vào trí óc để ăn cơm, bất cứ thứ gì so với người bên ngoài đều tinh thông hơn một chút, khi trưởng thành thì càng đặc biệt hơn, không chỉ có kế thừa sự quyến rũ độc nhất vô nhị của mẹ hắn, ngay cả vào bếp, trong trường học hay ngồi trên bàn đàm phán, thậm chí còn có cả việc đồng ruộng quả thực chính là một hộp nữ trang di động….
Kết quả là tối hôm đó, Đường Học Khiêm của chúng ta nhàm chán liền đối với mảnh đất hoang vu này nảy sinh hứng thú thật lớn, nhịn không được muốn đem chỗ hoang tàn biến thành bảo vật. Đường Học Khiêm người này có một đặc điểm, một khi đối với việc của người nào đó sinh ra hứng thú sẽ rất có kiên nhẫn, vì thế tại buổi tối đó, Đường Học Khiêm ở dưới ánh trăng bắt đầu tìm tòi nghiên cứu về đặc điểm của mảnh đất này, tìm ra vấn đề mấu chốt, kết hợp với các loại phân hóa học cải tạo lại độ phèn của đất, độ mặn độ dày vân vân, sau đó nghiên cứu một chút ở nơi đây thích hợp gieo trồng loại thực vật nào, tính toán một chút tại... mùa này thích hợp loại giống nào, cuối cùng Đường Học Khiêm đơn giản tìm tờ giấy, đem tất cả đề nghị đều viết ở phía trên.
Trời đất chứng giám, anh bạn Đường Học Khiêm của chúng ta làm việc này tuyệt đối không phải là vì tán gái, thuần túy là sử dụng thời gian nhàm chán, hắn hoàn toàn không hề muốn vì những cử chỉ vô tâm này của hắn lại hoàn toàn bắt giam một tấm lòng hồn nhiên của thiếu nữ ngây thơ kia làm tù binh…
Nhưng mà kết quả chính là: Ngày hôm sau Kiều Ngữ Thần nhìn thấy tờ giấy lưu lại Đường Học Khiêm, theo phương pháp phía trên làm xuống, nhiều ngày sau, không có một ngọn cỏ hoang nào còn, trên mảnh đất trồng đầy củ cải…
Chương 27
Sửng sốt Trần quản gia vốn là một người làm việc nghiêm túc nghe thấy Đường Học Khiêm hỏi như thế, cũng nhịn không được bị một trận bất ngờ.
Bà ngẩng đầu, thấy một Đường Học Khiêm xa lạ.
Ánh mặt trời chiếu rõ nét từng những đường cong trên gương mặt của hắn, hắn ngồi trên bờ nương, hơi nhếch môi, mỏng manh cùng yên tĩnh không biết tại sao hiển hiện rõ nét trong đôi mắt của hắn.
Hắn hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lẽo hờ hững ngày thường, cự tuyệt mọi người từ tiếp cận từ ngoài ngàn dặm. Hắn lúc này giống một người thanh niên thực sự bình thường, cũng cảm thấy kinh hoảng cùng thất thố. Trên thế giới này, rốt cuộc xuất hiện một người, làm cho lý trí cùng cảm tình của hắn tất cả đều rối loạn.
Thím Trần ôn hòa hỏi: “Cậu thực sự để ý chuyện của Hoắc thiếu gia cùng Ngữ Thần tiểu thư?”
“Thím không nên hiểu lầm, con không phải muốn thám thính chuyện riêng của bọn họ.” Đường Học Khiêm khó khăn tìm từ, lĩnh vực này đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, mỗi một bước của hắn đều cẩn thận vạn phần: “Con chỉ muốn biết, nếu năm đó con không xuất hiện, nếu Ngữ Thần từ đầu tới cuối đều cùng một chỗ với Hoắc Vũ Thần, như vậy cô ấy có phải không khổ sở như bây giờ... Có phải sẽ rất hạnh phúc hay không...?”
Hắn muốn đem nàng giữ ở bên người, cũng không dám lại bẻ gẫy hạnh phúc của nàng.
Hắn rõ ràng nhớ rõ hình ảnh tối hôm đó nhìn thấy, đầy trời mưa bụi từ trên trời giáng xuống, Hoắc Vũ Thần ôm thật chặt Kiều Ngữ Thần, ô trong tay rơi xuống ở một bên, khi nàng ở trong lòng hắn run run, tràn đầy khổ sở cùng đau đớn, giọt mưa dừng ở trên mặt hắn, chậm rãi theo khóe mắt trượt xuống, hắn có loại cảm giác đó là những giọt nước mắt có lỗi. Hoắc Vũ Thần đem nàng ôm chặt, ở bên tai nàng ôn nhu nói nhỏ, giống một người chồng dịu dàng, bao dung tất cả đau lòng cùng tổn thương của nàng.
Vẫn đi theo phía sau Kiều Ngữ Thần, Đường Học Khiêm tại một khắc kia cắn chặt môi dưới, gần như nếm thấy hương vị máu. Mưa to tầm tã rơi xuống, thấm ướt toàn thân hắn, hắn thối lui đến một góc không người thấy, lẳng lặng nhìn bọn họ ôm nhau.
Thương thế của nàng, là hắn cấp. Cho nên hiện tại, hắn chỉ có thể đứng ở một góc rất xa, trơ mắt nhìn nàng bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực.
Lông mi thật dài buông xuống, thanh âm của Đường Học Khiêm tràn đầy đau đớn: “Tôi không biết, tôi như thế này... Đến tột cùng có còn tư cách ôm chặt nàng hay không…”
**** **** ****
“Đường thiếu gia, tôi không biết giữa các người xảy ra vấn đề gì.” Trần quản gia xoa vai hắn, ánh mắt hiền lành: “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, ở trước mặt cậu, Ngữ Thần có thể quên nỗi đau mà mẹ của cô ấy để lại, bởi vì cậu mới chính là hi vọng của cô ấy, cậu có một lực hấp dẫn khiến cô ấy nhịn không được muốn tựa vào, Ngữ Thần từng nói qua, cô ấy hoàn toàn không biết diện mạo chân chính bên trong của cậu là thế nào, cậu cho cô ấy một thế giới mới, làm cô ấy tin tưởng có thể tựa vào. Mà Hoắc thiếu gia làm không được điểm này, hoàn cảnh của Hoắc thiếu gia cùng tiểu thư giống nhau, cùng gặp một nỗi đau giống nhau. Ngữ Thần ở trước mặt cậu ấy sẽ không bao giờ quên những nỗi đau đã từng trải qua, bọn họ cho nhau an ủi, nhưng tình cảm này hoàn toàn không thể biến thành tình yêu, cô ấy có thể đối xử tốt với cậu ấy, bởi vì niềm đau trong tâm cậu ấy cô ấy đã từng trải qua, nhưng đồng thời, cô ấy không thể yêu người giống cô ấy như thế.”
Đối với chuyện tình cảm là xuyên thấu qua một người nhìn đến một thế giới khác của bản thân mà bình thường không thể nhìn thấy, Đường Học Khiêm người đàn ông độc đáo này, cảm giác thần bí cùng sắc thái thiên biến vạn hóa làm cho Kiều Ngữ Thần bị thuyết phục, vết thương kia từ những ánh hào quang của hắn gây tổn hại nàng đã tiêu tán hết.
Mà bây giờ, hắn cho nàng vết thương mới, điều hắn phải làm chính là phải để cho nàng cười rộ lên một lần nữa.
Nàng có thể không cần hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể không có nàng.
Đường Học Khiêm rốt cuộc nở nụ cười, lần này hắn rốt cuộc đã biết nên làm như thế nào, tự tin toàn bộ đã trở lại. Khi ánh mặt trời ngắm nhìn cái cằm tinh xảo của hắn, tất cả hào quang đều hội tụ ở trên mặt hắn, ánh sáng loá mắt trước nay chưa từng có.
“Cám ơn thím đã nói cho con biết những chuyện này.” Hắn đứng lên, cúi người chào thật sâu: “Con sẽ không bao giờ buông cô ấy ra, từ nay về sau, con sẽ mang hạnh phúc đến cho cô ấy.”
**** **** ****
Đoạn quảng cáo hợp tác với YC rốt cuộc đã đến giai đoạn chấm dứt, thân là lão bản Hoắc Vũ Thần mời tất cả các nhân viên công tác ở quán bar cuồng hoan cả đêm, Kiều Ngữ Thần không uống rượu, nhưng thân là nữ nhân vật chính của đoạn quảng cáo vẫn bị mọi người mời vài ly, thế cho nên trên đường về nhà Kiều Ngữ Thần không thể không bị Hoắc Vũ Thần nắm tay dẫn đi, bước chân mới không phiêu du tìm không ra đường.
Kiều Ngữ Thần người này có một ưu điểm, rượu phẩm (tính cách, nhân phẩm sau khi uống rượu) tốt lắm, uống rượu say cũng chỉ ngủ, tuyệt đối sẽ không điên.
Hoắc Vũ Thần nắm tay nàng, nhìn nàng một cái lại một cái gục gặc, nhịn không được cười: “Em uống rượu say cũng sẽ không muốn nói chuyện sao?”
“Không muốn.” Kiều Ngữ Thần thật biết điều lắc đầu: “Em muốn ngủ.”
Hoắc Vũ Thần ghé mắt xem nàng, lời nói đầy ẩn ý: “Kiều Ngữ Thần, em có biết một người phụ nữ nói với một người đàn ông là muốn ngủ sẽ khiến cho người kia hiểu lầm hay không?”
Kiều Ngữ Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tựa vào đầu vai hắn, ngữ khí mềm mại: “Vũ Thần, anh đối với em thật tốt…”
Hoắc Vũ Thần bật cười: “Anh đối tốt với em như thế nào?”
Kiều Ngữ Thần dán sát vào gò má của hắn nhìn hắn cười: “Vũ Thần, anh chưa bao giờ khi dễ em.”
“Đồ ngốc.” Hắn đẩy đầu nàng một chút, “Em tốt như vậy, không có ai muốn khi dễ em.”
“Có a.” Kiều Ngữ Thần tựa vào trên vai hắn, thanh âm mềm mại kỳ lạ: “…Anh ấy sẽ khi dễ em a.”
Hoắc Vũ Thần chậm rãi đi tới bước chân dừng dừng, bỗng nhiên dâng lên đau lòng mãnh liệt, vì thế nhịn không được nắm chặt tay nàng. Kiều Ngữ Thần nhíu mày, không thoải mái oán giận: “Vũ Thần, anh làm em đau.”
Hoắc Vũ Thần không nói lời nào, buông tay nàng ra, chặn ngang đem nàng ôm vào trong lòng.
Kiều Ngữ Thần bất động, nàng dán tại lồng ngực của hắn, nghe thấy tim đập của hắn. Kiều Ngữ Thần nhắm mắt, ghé vào bộ ngực hắn mơ hồ không rõ mở miệng: “Vũ Thần…”
Bỗng nhiên ánh sáng chói mắt bắn lại đây, bao phủ thân mình hai người, Hoắc Vũ Thần lập tức phản xạ có điều kiện đem nàng ôm sát. Kiều Ngữ Thần không thoải mái vùng vẫy trong lòng Hoắc Vũ Thần, choáng váng chóng mặt xoay người, nhất thời tỉnh rượu.
Một chiếc xe thể thao màu tím bạc quen thuộc đứng ở trước cửa khách sạn, một bóng người quen thuộc từ trên xe đua đi xuống, xoay người đóng cửa xe, từng bước một hướng nàng đi tới.
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên cảm thấy một trận sợ hãi.
Đường Học Khiêm.
Tên này đối với nàng mà nói quá mức phức tạp, từ khi nàng gặp được hắn, tất cả mọi thứ của nàng đều bị hắn khống chế. Thân thể cùng tâm, toàn bộ phản bội nàng. Hắn đối với nàng mà nói thần bí đến gần như yêu dị, hắn luôn có các loại phương pháp làm cho nàng tước vũ khí đầu hàng.
Kiều Ngữ Thần theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị hắn nhanh hơn kéo tay. Đường Học Khiêm dùng sức một cái, kéo nàng vào lòng.
Kiều Ngữ Thần chấn động kinh hoàng, ở trong lòng hắn giằng co: “Buông ——!”
“Anh yêu em.”
Hắn không e dè Hoắc Vũ Thần ở đó, một lời thề bỗng nhiên phá không mà ra, ngay tại bóng đêm dày đặc âm u như thế này, hắn đem một Đường Học Khiêm chân chính đầy đủ phơi bày ra, mở ra ở trước mặt nàng cho nàng xem.
“Anh biết, con người của anh rất bẩn, nhưng là….” Hắn đem nàng ấn hướng ngực, nơi vị trí trái tim: “Chỗ này của anh là sạch sẽ, mặc kệ em muốn hay không, anh đều mang nó cho em. Giẫm lên nó, trả thù nó, hoặc là hủy diệt nó, tùy em xử trí. Mà anh, vẫn luôn chờ em, chờ một ngày em sẽ trở về nhà.”
Tim chỉ có một, hắn cả đời chỉ cấp một lần. Hiện tại, hắn rốt cuộc đánh cuộc tất cả những gì hắn có, quỳ xuống chỉ vì cầu sự tha thứ của nàng.
Chương 28
Thực xin lỗi.
Anh yêu em.
Anh chờ em.
Nàng hận hắn lừa gạt nàng, hắn cúi đầu nói ra lời xin lỗi chân thực của hắn. Nàng hận hắn không có tim, hắn mang trái tim giao ra đây phóng tới trong tay nàng/ Nàng do dự không chịu cho hắn cơ hội, hắn trên tinh thần quỳ xuống để đợi nàng về nhà.
Tình yêu khiến người trở nên đơn thuần.
Một người mà trong mắt những người khác đầy hoa lệ rực rỡ như ánh hào quang chói lọi không thể với tay tới, nhưng quả nhiên Đường Học Khiêm ở trước mặt tình yêu rốt cuộc đã buông bỏ lớp hoa lệ bóng bẩy ở bên ngoài, dùng phương pháp đơn giản nhất để cho nàng thấy rõ cảm tình hắn đối với nàng. Không cần thủ đoạn đùa giỡn, không cần âm hiểm, trước mặt tình yêu hắn làm theo bản năng, thẳng tắp đi về hướng nàng, đem tất cả những nhược điểm đều bại lộ ở trước mặt nàng.
Cha hắn từ nhỏ giáo dục hắn: Người đàn ông Đường gia không thể để nhược điểm bại lộ ra bên ngoài, nhất là người thừa kế.
Đứng đầu ở tập đoàn tài chính Đường Viễn hắn thực sự hiểu rõ những gì cha hắn nói. Thời khắc bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, chút lơi lỏng có thể làm cho vạn kiếp bất phục.
“Kiều Ngữ Thần, anh yêu em.”
Khi nói ra những lời đó, giờ phút này Đường Học Khiêm ôm chặt nàng vào lòng. Từ giờ khắc này, trên tay cô bé này nắm giữ tất cả những lợi thế đối phó hắn, chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đường Học Khiêm cảm thấy thực thần kỳ, thì ra, cảm giác thích một người là như vậy. Không so đo lợi hại, không so đo lợi ích, thầm nghĩ đem mình giao ra, hi vọng nàng có thể nhận. Hắn chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, lý trí của hắn chưa bao giờ rời khỏi hắn, vì thế cho tới bây giờ hắn cũng không biết, thì ra có thể vì một người điên cuồng cũng là một loại hạnh phúc.
Đường Học Khiêm dùng sức bế nàng một chút: “Cám ơn em, để cho anh đã biết loại cảm giác này.”
Nàng đã dạy hắn yêu một người là như thế nào, dạy hắn ngoài ích lợi ra còn có một cuộc sống thật tươi sáng, nàng đã đem cuộc sống lãnh đạm cô đơn của hắn trở nên vô cùng ấm áp.
Đường Học Khiêm buông nàng ra, “Anh chờ em.”
Thối lui từng bước, cùng nàng tạo ra khoảng cách, sau đó xoay người đối mặt Hoắc Vũ Thần.
Hoắc Vũ Thần đang nghiêng người dựa vào ngọn đèn đường, ngọn đèn chiếu rọi lên vẻ mặt bí hiểm của hắn, lộ ra ý nghiền ngẫm.
Đường Học Khiêm và hắn nhìn nhau trong chốc lát, hơi hơi vuốt cằm sau đó bình tĩnh rời đi.
Hoắc Vũ Thần nhếch môi, bỗng nhiên bước nhanh đuổi theo, giảm thấp thanh âm xuống, ẩn ẩn có ý tứ của uy hiếp: “Đường Học Khiêm, to gan như vậy? Cư nhiên dám để cho tôi nhìn thấy một màn này.”
Đường Học Khiêm mở cửa xe, sau đó tựa vào cửa xe xoay người đối mặt hắn, thanh âm bình tĩnh: “Sau đó thì sao, anh sẽ làm như thế nào?”
“Đường Học Khiêm, anh phải biết tình cảnh của anh hiện tại, những ấn tượng của anh trong lòng Ngữ Thần ghi lại thật sự quá kém.” Hoắc Vũ Thần hai tay đút ở trong túi quần, biểu tình nhàn nhã: “Anh có tin không, tôi có biện pháp lợi dụng Ngữ Thần cho anh thống khổ cả đời?”
Đường Học Khiêm khẽ cười, tươi cười đạm như sương, gần như nhìn không thấy, “Nếu anh muốn làm như vậy, thì anh cứ làm.” Ánh mắt của hắn nhìn về phía Kiều Ngữ Thần, “Là trước đây tôi có lỗi với cô ấy, cho nên bất luận cô ấy muốn dùng cách nào để đối phó tôi, tôi cũng không chống đỡ.”
Hoắc Vũ Thần thả ra một câu âm hiểm: “Nếu như là tôi muốn đối phó anh thì sao?”
“Giống nhau.” Đường Học Khiêm nhìn hắn, thản nhiên đáp lại: “Năm đó rõ ràng tôi không yêu cô ấy, lại cướp cô ấy từ tay anh, cho nên hiện tại nếu anh muốn đối phó tôi, tôi cũng sẽ không chống đỡ.”
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần một đường bước chân phiêu du đi vào khách sạn, vừa đi vào cửa thần hồn điên đảo còn thiếu chút nữa bị vấp bệ cửa, may mắn Hoắc Vũ Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng.
“Đầu thực choáng váng?” Hoắc Vũ Thần đỡ nàng ngồi ở trên sô pha phòng khách, ngồi xổm người xuống xem nàng: “Em đi tắm trước đi, anh pha nước sẵn giúp em, sau đó pha một ly trà tỉnh rượu cho em uống.”
Kiều Ngữ Thần gật gật đầu, đi theo phía sau hắn vào phòng tắm.
Sự thật chứng minh Kiều Ngữ Thần choáng váng xác thực không phải bởi vì uống rượu say, mà là bị mọi người chuốc rượu đến mê man, bình thường coi trọng nhất quy tắc đạo đức nam nữ khác biệt, Kiều Ngữ Thần ngây ngốc đi vào phòng tắm liền cởi quần áo ra chuẩn bị tắm rửa, khi Hoắc Vũ Thần pha nước ấm xong quay đầu lại, thì bị dọa hốt hoảng.
“Ách….”
“…. Hả?” Kiều Ngữ Thần nhìn nhìn hắn, rồi lại nhìn chính mình một chút, sau đó rốt cuộc hoàn hồn, “Thực xin lỗi thực xin lỗi!!! Là em sai lầm rồi!!!” Nắm quần áo lên vội vã mặc vào.
Hoắc Vũ Thần ho khan một tiếng, nhìn không chớp mắt đi ra phòng tắm, sau đó ở phòng khách bên quầy bar tự rót cho mình một ly nước mát uống một hơi.
Kiều Ngữ Thần, em có biết hay không, muốn một người đàn ông có cảm tình đối với em, mà phải làm một chính nhân quân tử thực không dễ dàng gì.
Nửa giờ sau, Kiều Ngữ Thần vừa lau tóc từ phòng tắm đi ra, “Vũ Thần.” Nàng kêu hắn một tiếng, biểu tình không có mất tự nhiên, chuyện ngoài ý muốn vừa rồi hiển nhiên nàng không để ở trong lòng.
Hoắc Vũ Thần vừa vặn đã pha sẵn ấm trà giải rượu, bưng chén trà đi về hướng nàng, đem chén trà nhét ở trong tay nàng.
“Uống một chút, em sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Vâng.” Kiều Ngữ Thần là một cô bé biết vâng lời.
Hoắc Vũ Thần đứng lên chuẩn bị đi làm chuyện khác, lại bỗng nhiên bị Kiều Ngữ Thần nắm lấy tay, Hoắc Vũ Thần không xoay người, chỉ cảm thấy tay của mình bị nàng kéo đến ngực của nàng, nơi vị trí trái tim, hắn cảm nhận được nhịp tim đang đập của nàng.
Thanh âm yếu ớt của Kiều Ngữ Thần vang lên: “Vũ Thần... Chỗ này của em, rất khó chịu.”
Hoắc Vũ Thần không nói lời nào, nhưng Kiều Ngữ Thần biết hắn đang nghe, vì thế nàng giao điều trái tim muốn nói nhất, nói cho hắn nghe: “Em sẽ không tha thứ anh ấy, em sẽ không tin tưởng những lời anh ấy vừa mới nói... Em, tuyệt không muốn tha thứ cho anh ấy.”
Chung quanh một trận trầm mặc.
Thanh âm của Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên vang lên: “Là nói thật sao? Đây là lời nói thật lòng của em sao?”
Kiều Ngữ Thần dùng sức gật đầu: “Phải.”
“Vậy chấp nhận anh.”
Kiều Ngữ Thần cảm giác mình nghe lầm: “…A?”
Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên xoay người ngược lại nằm đè lên thân thể của nàng, Kiều Ngữ Thần trở tay không kịp bị đẩy ngã trên ghế sô pha.
Sô pha mềm mại bỗng nhiên thừa nhận sức nặng của hai người, lún xuống một khoảng lớn. Kiều Ngữ Thần bị đau, qua cơn choáng váng ban đầu, kinh hãi phát hiện từng đường cong rõ ràng trên gương mặt của Hoắc Vũ Thần cách nàng chỉ có mấy cm ngắn ngủn.
Gần gũi như vậy, Kiều Ngữ Thần gần như cảm thấy hắn đang hôn nàng.
“Em đã không muốn thương anh ta nữa, vậy hãy yêu anh.” Hoắc Vũ Thần tươi cười ôn nhu, ngón tay mơn trớn môi của nàng: “Ngữ Thần, chúng ta từ nay về sau không làm bạn bè nữa, chúng ta làm người yêu đi.”
Kiều Ngữ Thần hoàn toàn tỉnh rượu. Hoắc Vũ Thần ném một quả bom, so với trà tỉnh rượu gì đó hiệu quả hơn rất nhiều.
Người yêu?
Kiều Ngữ Thần không phải là người bình thường hay đối phó những tình huống khó xử như thế này, thông thường làm theo phản ứng bản năng, thốt ra một câu cự tuyệt: “Không có khả năng.”
Hoắc Vũ Thần rất có kiên nhẫn hỏi lại: “Vì sao không có khả năng?”
Vì sao?
Kiều Ngữ Thần nghĩ đến cái lý do thứ nhất chính là: “Bởi vì em là vợ của Học Khiêm a!”
“Cùng anh ta ly hôn.” Hoắc Vũ Thần ngữ điệu bình tĩnh, ẩn ẩn lộ ra giọng nói lạnh thấu xương: “Em không phải đã quyết định không tha thứ anh ta sao? Em không phải nói đây là lời thật lòng của em sao? Vậy thì cùng anh ta ly hôn, sau khi ly hôn em sẽ không còn là Đường phu nhân, em sẽ không ở chung với Đường Học Khiêm, những gì của em không liên quan đến anh ta.”Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian